Thứ Ba, 23 tháng 5, 2017

Giê Su ơi- Ngài ở đâu

Không biết từ bao giờ tôi đã có ước mơ được trở thành một bác sỹ và niềm khao khát ấy càng trở nên mãnh liệt hơn khi tôi học lớp 12 đó là ngưỡng cửa quyết định tương lai của cả cuộc đời tôi. Có người bảo : “Tôi thương người ư? Không phải, nghề y lắm tiền ư? không hẳn.”
Đơn giản là tôi muốn được khám phá cơ thể con người, một bộ máy tuyệt vời của tạo hóa.
          Nếu ai đã từng học trong ngành y thì cũng biết rằng ngành y là một ngành học cực kì vất vả với lịch học dày đặc sáng trên viện, chiều đến trường có khi tối phải đi trực… Thú thực là đã có nhiều lần tôi muốn bỏ học để theo một ngành nào đó nhẹ nhàng hơn nhưng có điều gì đó khiến tôi vẫn níu kéo với ngành y, tôi vẫn nghĩ rằng chắc chắn không phải là do tôi thương người đâu. Cho mãi  đến khi tôi bước chân vào nhà Ứng Sinh Dòng Tên được tròn 3 tháng niềm khát khao học ngành y mới thực sự trỗi dậy trong tôi. Trước đây mối bận tâm về tương lai thực sự nó đã ảnh hưởng đến kết quả học tập của tôi khá nhiều, tôi không biết được tương lai của mình sẽ ra sao, mình học Y nhưng sau này mình có được phục vụ bệnh nhân không, dường như nó làm tôi tê liệt ý chí và khiến tôi không muốn phấn đấu một chút nào, cho đến một hôm khi tôi đọc được trong cuốn sách Nếp sống Ứng sinh, trong đó có đoạn” Ý thức bổn phận chính của mình là học tập, ứng sinh hăng say, can đảm chu toàn đúng mức phận vụ ấy nhằm chứng tỏ thực sự tình yêu của mình đối với Thiên Chúa và các linh hồn” tôi mới nhận ra rằng tôi chỉ là khí cụ của Chúa, niềm ước ao được “trở nên mọi sự cho mọi người hầu cứu độ tất cả” (Thánh Phaolô (1Cr 9, 22).)đã trở thành động lực sống trong tôi, tôi nhận ra rằng tôi có thể trở thành một vị tông đồ nhỏ bé của Chúa ngay trong giây phút hiện tại khi tôi có thể đem Chúa đến với gia đình tôi, hàng xóm nhà tôi, bạn bè của tôi và những người xung quanh tôi bằng chính công việc chu toàn tốt bổn phận của mình, và tôi nghĩ rằng tôi đã yêu Ngài nhiều lắm chắc chẳng có gì có thể làm tôi xa Ngài được, nhưng tôi đâu có ngờ rằng lý thuyết lại khác xa thực hành đến vậy khi tôi có dịp được đi thực tập tại Bệnh Viện Da Liễu Trung Ương.
Khác với những ngành học khác khi sinh viên cứ đến năm cuối mới đi thực tập nhưng trong ngành y chúng tôi đã phải đi thực tập từ rất sớm thường thì sinh viên y năm 2 đã phải làm quen với môi trường bệnh viện và bệnh nhân rồi. Lần nào cũng vậy mỗi khi được phân công đi thực tập tại các bệnh viện tôi lại háo hức một cách lạ thường vì tôi sẽ được tiếp xúc với môi trường mới, bệnh nhân mới và các bệnh mới nữa nhưng lần này lại là một cảm xúc đặc biệt hơn, khác lạ hơn khi tôi cảm thấy “sợ” nhiều hơn. Khi được phân công về các bệnh phòng để làm bệnh án phải hỏi bệnh và thăm khám lâm sàng những bệnh nhân vẩy nến, lupus ban đỏ, bệnh chốc, tổ đỉa, viêm da cơ địa, viêm da tiếp xúc và cả những bệnh nhân bị bệnh phong nữa… thật sự tôi chỉ muốn nôn, muốn được thoát ra cái bệnh phòng ấy ngay lập tức, họ hôi hám quá, trông đáng sợ quá những hình thể đẹp đẽ thế kia nhưng giờ đã bị bệnh tật làm cho biến dạng khiến chính họ còn chẳng nhận ra mình nữa. Tôi tự an ủi mình rằng mình được như thế này đã là may mắn lắm rồi, thực là nực cười khi mà nhiều người ngày nay vẫn còn đua nhau đi làm đẹp họ tự trách ông Trời sao không cho họ một làn da trắng hơn một chút, nụ cười duyên dáng hơn một chút, đôi chân dài một chút… khi mà họ không biết rằng còn biết bao con người  đang ước ao mình có thể trở lại thành con người thật của mình.
Thật vậy, khi tôi đang cảm thấy tự mãn về bản thân thì cũng là lúc Chúa đến đánh động con người tôi, tâm hồn tôi khi Ngài nói : “Ta bảo thật các ngươi : mỗi lần các ngươi làm như thế cho một trong những anh em bé nhỏ nhất của Ta đây, là các ngươi đã làm cho chính Ta vậy” Mt(25,40) khiến tôi cảm thấy xấu hổ và nhận ra rằng mình thật yếu đuối, tôi cứ tưởng rằng tôi đã yêu Ngài nhiều lắm nhưng tôi đã sai khi tôi không biết rằng Ngài đang ẩn mình nơi những con người bệnh tật kia và Ngài đang chờ mong tôi đến để động viên, an ủi và đơn giản hơn là nói chuyện cùng Ngài.
             Lạy Cha! Bước theo Cha vác thập giá mỗi ngày là nhiệm vụ của mỗi người chúng con nhưng Cha biết những yếu đuối và cả những giới hạn của chúng con, vì “ Tinh thần con thì hăng hái nhưng thể xác lại yếu đuối” xin cho chúng con một trái tim biết yêu thương, một trái tim biết cậy dựa vào sức mạnh của Cha, biết sống trong tình yêu của Cha để chúng con cũng biết “ Yêu thương nhau như Cha đã yêu từng người chúng con” để mọi công việc chúng con làm đều biết quy hướng về Cha và để họ thấy những công việc tốt đẹp chúng con làm mà tôn vinh Cha. Amen
                                                                                         
Minh Hải



“Tốt khoe, xấu che” là điều tôi thường mắc phải khi đối diện với mọi người! Người ta thường cho rằng đó là điều khôn ngoan để xử thế; nhưng đối với Thiên Chúa, điều đó lại trở nên rào cản khiến tôi không dám sống thật với chính con người của mình. Và nó lại trở nên một bức tường ngăn cách tình yêu giữa tôi và Thiên Chúa vì sự giả dối của chính mình.
Thật là lợi thế khi người khác thấy ở nơi tôi mọi sự tốt đẹp! Tôi có thể hiên ngang bày tỏ con người của mình, hay mạnh dạn tuyên bố một chân lý nào đó, thậm chí rất kiêu hãnh vì cho rằng mình luôn luôn đúng. Cái lợi thế đó đã tạo cho tôi một bộ cánh thật lộng lẫy bên ngoài, nhưng bên trong thì rỗng tuếch! Thế mà, chẳng hiểu sao lòng tôi lại cứ xuôi theo cái lợi thế ấy! Phải chăng tôi được sự chào đón của mọi người vì cái dáng vẻ bên ngoài? Phải chăng lời tôi nói ra luôn có sức mạnh lôi kéo? Phải chăng tôi sung sướng đến độ quên mất đâu là thật và đâu là giả? Cái lợi thế đó quả thật chẳng đem lại điều gì cho tôi ngoài cái bất lợi vô cùng to lớn: Tôi chẳng còn là tôi!
Tôi là ai mà một Giêsu phải sinh ra trong cảnh cơ cực khốn cùng để yêu thương tôi? Sự khiêm hạ của Ngài đã lột tả tất cả sự thật về tình yêu của Thiên Chúa. Ngài chẳng che giấu điều gì, hay khoác cho mình cái hào nhoáng bên ngoài; tại sao tôi phải che giấu con người của tôi? Ngài đã sống chính những chân lý mà Ngài đã rao giảng, tại sao tôi lại thích tuyên bố mà chẳng thực hành? Ngài chẳng bao giờ dạy tôi phải biết đề cao chính mình, tại sao tôi lại cứ thích nâng mình lên? Sự khiêm hạ tưởng chừng đơn giản, nhưng lại là cái khó khi tôi chẳng biết nhìn lại chính mình.
Tôi là ai mà mong muốn mọi người phải quan tâm, để ý tới? Tôi đã quên mất điều quan trọng hơn là tôi luôn được Chúa quan phòng đến từng sợi tóc. Dường như vĩ đại trong mắt mọi người thường hấp dẫn tôi hơn là nhỏ bé trước mặt Thiên Chúa. Vĩ đại thì luôn luôn thấy được kết quả trước mắt, còn nhỏ bé thì như mất hút dần. Cái vĩ đại là cái sẽ dẫn tôi đến hàng ghế danh dự trong đám đông, đưa tôi vào niềm vui chớp nhoáng của những tràng pháo tay, hay nằm trong cái hạnh phúc nhất thời vì được mọi người khen ngợi. Cái nhỏ bé thì làm cho tôi thật là tầm thường trong mắt mọi ngườI; nhưng tôi lại được niềm vui trọn vẹn vì những giây phút được sống thật với chính mình, và hạnh phúc dâng trào bởi nghiệm ra rằng: Tôi luôn được Chúa nâng niu, gìn giữ.
Sự thật thì luôn sáng tỏ! Chính cái thật làm cho tôi được phô bày tất cả những khiếm khuyết của mình. Và như Thánh Phaolo đã nói: “Nếu phải vinh vang, thì tôi sẽ vinh vang về các nỗi yếu đuối của tôi” (2C 11, 30). Những nỗi yếu đuối chính là những hạt ngọc mà Thiên Chúa trang điểm cho chúng ta để chiếu tỏa tình yêu của Ngài. Những hạt ngọc ấy sẽ ngày càng rực rỡ và sáng chói hơn khi chúng ta để cho chính Ngài mài dũa và uốn nắn hình hài theo ý của Ngài.
Lạy Chúa Giêsu, xin dạy con luôn biết sống khiêm hạ. Con khiêm hạ không phải vì được tiếng khen, cũng chẳng phải để được xem là thánh thiện; nhưng chỉ vì con muốn được trở nên giống Ngài! Con xin được là con khi đến với mọi người, nhưng luôn mang hình ảnh của Ngài trong mọi lời nói và hành động. Con xin được là con khi đối diện với Ngài, nhưng sẵn sàng tháp nhập vào Ngài để được biến đổi. Con xin được là con trước mọi sự của Ngài, nhưng trái tim con hoàn toàn thuộc về Ngài. Và trên hết mọi sự, xin Ngài cho con nhớ rằng: Con sẽ được Ngài yêu thương gấp bội vì con luôn luôn nhỏ bé trong mắt Ngài!
Therese Trần Thị Kim Thoa

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét