Thứ Tư, 17 tháng 5, 2017

Một số phép lạ nhờ lời chuyển cầu của Ðức Mẹ Fatima

.

Một số phép lạ nhờ lời chuyển cầu của Ðức Mẹ Fatima.

Fatima (Papaboys 05/2017; Vat. 15-05-2017) - Ngày 13 tháng 5 năm 2017 kỷ niệm đúng 100 năm ngày Ðức Mẹ Maria hiện ra lần đầu tiên với ba em bé mục đồng tại Fatima. Từ một làng quê nghèo hẻo lánh, Fatima đã được cả thế giới biết đến. Từ cây sồi năm xưa ấy, ngày nay đã có một đền thờ to lớn, quảng trường rộng rãi, mỗi năm đón tiếp hàng triệu người đến với Mẹ Maria tại đây. Trong nhiều lý do lôi kéo các tín hữu hành hương đến Fatima, chắc chắn không thể thiếu lý do xin Mẹ cầu khẩn Chúa, ban ơn chữa lành bệnh. Nhiều bệnh nhân với những căn bệnh trầm trọng, y khoa không thể chữa khỏi, đã được lành bệnh cách lạ lùng mà khoa học không thể giải thích được. Sau đây chúng tôi xin thuật lại một số vụ khỏi bệnh lạ thường và được xem như các phép lạ nhờ lời cầu khẩn của Mẹ Fatima.
- Joaquim Duarte Oliveira là một người Bồ đào nha, sinh sống tại thủ đô Lisbon. Ông bị ung thư và nằm liệt giường từ 8 năm. Ông đã được các bác sĩ chuyên khoa xuất sắc nhất Bồ đào nha chữa trị, nhưng sau bao nỗ lực, kết quả vẫn là con số không. Như một nỗ lực cuối cùng, vào tháng 10 năm 1927, vợ của ông đã phó dâng ông cho Mẹ Fatima và khi đưa cho ông vài giọt nước thánh, bà đã khấn hứa với Ðức Mẹ, mà chồng bà không biết. Trên gối của ông, bà đặt một số báo "Tiếng nói Fatima", trong đó có kể lại cuộc khỏi bệnh kỳ diệu của bác sĩ Agacio Ribeiro. Cảm thấy tò mò, ông Joaquim bắt đầu đọc tờ báo đó. Sau khi đọc bài báo, ông cảm thấy niềm tin của mình và lòng hy vọng nơi Mẹ Maria được gia tăng. Bất ngờ, ông bắt đầu cầu nguyện với Mẹ Fatima để xin được lành bệnh, như Mẹ đã chữa lành cho bác sĩ Ribeiro. Ngay chính lúc ấy, ông cảm thấy được biến đổi hoàn toàn, được chữa lành hoàn toàn và từ ngày hôm sau, ông sống cuộc sống bình thường như lúc chưa bị bệnh. Một tháng sau, ông đã cùng với gia đình đi đến Fatima tạ ơn Ðức Mẹ.
- Bác sĩ Agacio da Silva Ribeiro đã kể lại việc mình được chữa lành như sau: "Vào chiều ngày 9 tháng 3 năm 1926, khi tôi đang lái chiếc motô với tốc độ thật lớn, thì một chiếc lốp xe văng ra khỏi niềng bánh xe. Tôi bị ngã xuống và bị gãy một chân, gãy xương đòn, xương bàn chân, các vết thương bầm dập nát. Tôi nghĩ đến vợ các con của tôi đang chờ tôi ở nhà. Chỉ còn 300 hay 400 mét nữa là tôi đã về tới nhà. Tôi đã khấn cầu Ðức Mẹ Fatima và chờ chết. Nhưng tôi cảm thấy là đầu óc mình vẫn hoàn toàn minh mẫn và tôi cầu nguyện xin Ðức Trinh nữ cứu tôi. Khi nhận được tin báo tai nạn xảy ra, vợ tôi đã chạy đi và với lòng đầy tin tưởng, bà quỳ gối trên đường khấn cầu Ðức Mẹ cứu giúp tôi. Tôi cảm thấy đau đớn khủng khiếp. Khi vợ tôi cùng với các bạn đến, họ chuyển tôi đến phòng khám, rồi sau đó đến bệnh viện đại học Coimbra. Ở đây tôi được chữa trị; tôi và các bạn của tôi đã ngạc nhiên vô cùng, vì tôi không bị sốt và không bị nhiễm trùng tí nào. Thú thật là sự kiện này khoa học không giải thích được; tôi không thể ngăn mình gọi đó là phép lạ! Tôi đã tin là mình may mắn nếu có thể sống sót ngay cả nếu bị cắt bỏ một chân, nhưng ngược lại, tôi thấy mình được cứu sống lành lặn, còn nguyên vẹn đôi chân và không phải đi khập khiểng, không gặp tí khó khăn nào. Tôi hoàn toàn tin rằng chỉ có nhờ sự can thiệp của Ðức Mẹ Fatima tôi mới được cứu sống.
- Emilia Martins, 42 tuổi, sinh tại Santiago, đã nằm liệt giường 6 năm, hầu như không thể nhúc nhích được. Thêm vào đó, bao tử của bà không thể nhận được thức ăn nào. Tràn đầy niềm tin, bà Emilia muốn đi đến Fatima, nhưng vì quá nghèo nên bà không thể thực hiện lòng mong ước. Một số giáo dân có lòng sùng kính Ðức Mẹ đã góp tiền thuê một chiếc xe hơi và Emilia đã có thể đi cùng một y tá và hai người em đến Fatima. Trên đường đi đến Fatima, tình trạng của bà Emilia trở nên tệ hơn. Khi đến Oporto, Emilia được nhận lãnh các bí tích sau cùng. Tuy nhiên, sau đó bà đã có thể tiếp tục cuộc hành trình. Khi đến Fatima, bà được đưa vào bệnh viện. Trong thời gian nằm ở đây, vài lần bà bị mất ý thức, tim ngừng đập và ngừng thở và có một lần bác sĩ tuyên bố bà đã chết. Nhờ có máy móc trợ giúp, tim của bà đã có thể đập trở lại. Người ta quyết định đưa bà đến lãnh phép lành dành cho các bệnh nhân. Vừa khi nhận được phép lành, bệnh nhân tỉnh dậy như vừa ngủ một giấc, mở đôi mắt, từ từ hồi tỉnh, lấy lại ý thức. Bà cảm nhận một sự khỏe khoắn và la lên: "Tôi được chữa lành rồi!" ... "Ngợi khen và cảm tạ Ðức Mẹ Maria". Bác sĩ điều trị đã viết giấy xác nhận bà được chữa lành hoàn toàn, trong đó ông xác định rằng sự việc xảy ra trong thoáng chốc và do đó nó không thể giải thích được theo y khoa.
- Carmina da Concei�ao là một thiếu nữ 17 tuổi, sống ở Lisbon. Cô bị lao nặng và biến chứng từ 5 tháng trời, phải nằm trên giường vì những cơn đau đớn hành hạ cả thân xác cô. Các bác sĩ chuyên khoa chữa trị cho cô đã mất hết hy vọng về việc cô sẽ được chữa lành. Tuy nhiên, sau khi được cha xứ an ủi về tinh thần, cô bất ngờ tin tưởng và hy vọng vào Ðức Mẹ Fatima: chỉ nhờ lời khấn cầu của Mẹ, cô mới có thể được chữa lành, và vì thế, Carmina đã xin được đưa đến Fatima. Mẹ của cô đã thực hành yêu cầu của cô. Ngày 2 tháng 6 năm 1931, thiếu nữ bệnh nhân được đặt trên ghế nằm và đưa đến Fatima. Trong chuyến hành trình kéo dài 10 tiếng đồng hồ, cô đã liên tục ho ra máu. Khi vừa đến Fatima, cô được đưa đến bệnh viện và ngày hôm sau, cô nghe Thánh lễ và lãnh nhận phép lành. Carmina trò chuyện với một linh mục và cho biết cô sẵn sàng đón nhận thánh ý của Chúa và của Ðức Trinh nữ Maria. Ngay lập tức, Carmina bất ngờ cảm thấy khỏe hơn; cô đứng dậy và với sự ngạc nhiên, la lớn về phép lạ, trong khi nhiều người chạy đến vui mừng vì phép lạ. Bác sĩ Pereira, một vài giờ trước đó đã xác định chắc chắn về tình trạng trầm trọng của bệnh nhân, đã tuyên bố: "Ðó là một phép lạ; một bệnh nhân đến đây phải nằm trên giường, giờ đây tự đi lại được ." Carmina trở về gia đình trong tình trạng được chữa lành hoàn toàn.
- Assunta da Lanca Palma, 36 tuổi, từ năm 1925 bị bệnh gan, bị vàng da và đau đớn. Từ năm 1935, các dấu hiệu nặng hơn bắt đầu xuất hiện. Dù cho các bác sĩ chuyên khoa cố gắng chạy chữa, tình trạng của Assunta trở nên nặng hơn. Chứng ung thư làm cho cô bị ho ra máu nặng nề. Ngày 12 tháng 1 năm 1941, Assunta ho ra máu quá nặng đến nỗi tất cả nghĩ là cô sắp chết. Cô được nhận các bí tích sau cùng. Cô muốn được tham gia vào chuyến hành hương của giáo phận, đến Fatima vào tháng 5, bởi vì cô đã đặt tất cả hy vọng được chữa lành nơi Mẹ Fatima. Sau khi nhận lãnh phép lành và Mình Thánh Chúa do Ðức giám mục giáo phận Leira ban, cô cảm thấy như có một luồng điện giật và tất cả sự đau đớn trước đó đều biến mất. Cô nhảy lên, vẫy tay mừng rỡ. Trên hành trình trở về nhà, bác sĩ của chuyến hành hương nói là tình trạng của cô rất là tốt. Từ ngày được chữa lành, sức khỏe của cô luôn tốt. (Papaboys 05/2017)

Hồng Thủy
(Radio Vatican)

Tiểu Sử Chân Phước Francisco Marto

FRANCISCO MARTO sinh ngày 11 tháng 6 năm 1908 là con của ông bà Manuel và Olimpia de Jesus Marto và là anh trai của Jacinta và là em họ của Lucia dos Santos. Cậu lên chín tuổi vào thời điểm của những cuộc hiện ra. Trong những lần xuất hiện của Thiên sứ và của Đức Trinh Nữ, cậu nhìn thấy tất cả, nhưng, không giống như hai người kia, cậu không được nghe những lời trò chuyện.
Trong lần hiện ra đầu tiên, chị Lucia hỏi Đức Mẹ liệu Francisco có được lên thiên đàng hay không, Đức Mẹ đáp: “Được, em con sẽ đến đó, nhưng em con phải đọc Kinh Mân Côi nhiều lần .”
Biết rằng mình sẽ sớm được gọi về thiên đàng, Francisco tỏ ra rất ít quan tâm đến việc học. Thông thường, khi đến gần trường, cậu nói với Lucia và Jacinta: “Chị và em cứ tiếp tục đi, tôi sẽ đến nhà thờ để giữ mối quan hệ với Chúa Giêsu kín nhiệm” (đó là một cách diễn tả về Bí Tích Thánh Thể của cậu). Nhiều nhân chứng đương thời khẳng định đã nhận được nhiều ân sủng, sau khi xin Francisco cầu nguyện cho họ. Cậu thường nói:
“Đức Trinh Nữ Maria và Thiên Chúa buồn vô cùng, chúng ta phải an ủi các Ngài!”
Tháng 10 năm 1918, Francisco ngã bệnh nặng. Nhiều người trong gia đình bảo rằng cậu sẽ nhanh chóng khỏi bệnh, nhưng cậu đã trả lời thẳng thừng: “Thật là vô ích, Đức Mẹ muốn con ở cùng với Người ở trên trời!”
Trong cơn bệnh hoạn, cậu tiếp tục hiến dâng những kinh nguyện để an ủi Chúa Giêsu đang bị xúc phạm bởi quá nhiều tội lỗi.
Một ngày kia cậu nói với chị Lucia:
“Chỉ một ít lâu nữa thôi, em sẽ được lên Trời. Trên đó, em sẽ an ủi Chúa và Đức Mẹ. Jacinta sẽ cầu nguyện rất nhiều cho những người tội lỗi, cho Đức Thánh Cha và cho chị. Chị sẽ ở lại đây vì Đức Mẹ muốn điều đó. Hãy làm tất cả mọi thứ như Đức Mẹ nói với chị”
Khi cơn bệnh trầm trọng và sức khoẻ cạn kiệt dần, Francisco không còn đủ sức để đọc Kinh Mân Côi. Một ngày, cậu gọi to:
“Mẹ ơi, con không còn có thể đọc được kinh Mân Côi. Như thể đầu con đang nằm giữa đám mây”
Ngay cả khi sức mạnh thể lý của mình đã suy sụp, tâm trí cậu vẫn hướng về cõi trường sinh. Cậu đã gọi cha mình, xin cho được nhận Chúa trong Bí Tích Thánh Thể (vào thời điểm đó cậu vẫn chưa được Rước Lễ Lần Đầu). Tự chuẩn bị để xưng tội, cậu gọi Lucia và Jacinta đến bên giường bệnh và xin hai người nhắc lại cho cậu những tội lỗi mà cậu đã phạm. Nghe thấy một số tội nhẹ mà cậu đã phạm, Francisco rơi nước mắt, nói “Tôi đã xưng thú những tội lỗi này, nhưng tôi sẽ xưng những tội này lần nữa. Có lẽ đó là vì những điều đó mà Chúa Giêsu rất buồn, xin cả hai người đều cầu xin Chúa tha thứ tất cả tội lỗi của tôi .”
Cậu được Rước Lễ Lần Đầu (và cũng là lần cuối cùng) trong căn phòng nhỏ bé mà cậu đang nằm chờ chết. Không còn đủ sức mạnh để cầu nguyện, cậu xin Lucia và Jacinta đọc Kinh Mân Côi thật lớn để cậu hiệp ý. Hai ngày sau, gần cuối cuộc đời, cậu kêu lên: “Nhìn kìa, nhìn kìa, ánh sáng thật đẹp, ở gần bên cửa .” Đến 10 giờ tối, ngày 4 tháng Tư năm 1919, sau khi xin tất cả các tội lỗi của mình được tha, cậu đã ra đi một cách thanh thản, không có dấu hiệu đau khổ, hay đau đớn nào nhưng mặt cậu sáng lên như thiên thần. Miêu tả cái chết của người em họ trong nhật ký của mình, sơ Lucia viết: “Francisco đã bay về Thiên Đàng trong vòng tay của Mẹ Trên Trời của chúng tôi .


Tiểu Sử Chân Phước Jacinta Marto

JACINTA MARTO sinh ngày 11 tháng 3 năm 1910. Vào thời điểm của những cuộc hiện ra, cô được bảy tuổi. Cô là người trẻ nhất trong số những người được nhìn thấy Đức Mẹ. Trong những lần hiện ra, cô đã thấy và nghe mọi thứ, nhưng không nói với Thiên sứ cũng như với Đức Mẹ. Thông minh và rất nhạy cảm, cô rất xúc động khi nghe Đức Trinh Nữ Maria nói rằng Chúa Giêsu đã bị xúc phạm nhiều bởi tội lỗi nhân loại. Sau khi nhìn thấy thị kiến về hỏa ngục, cô quyết định dâng mình cho sự cứu rỗi các linh hồn.
Đêm Đức Mẹ hiện ra lần đầu tiên (tức là ngày 13 tháng 5 năm 1917), Jacinta, mặc dù đã hứa với Lucia không tiết lộ chuyện này với ai, đã kể cho mẹ cô nghe về cuộc hiện ra này: “Mẹ ơi, hôm nay con đã nhìn thấy Đức Mẹ ở cánh đồng Cova da Iria. Ôi, Đức Mẹ xinh đẹp là ngần nào!” Sau đó, Jacinta còn nhận được hai thị kiến quan trọng về Đức Thánh Cha. Cô thấy một vị Giáo Hoàng chịu đau khổ vì những cuộc bách hại chống lại Giáo Hội cũng như những cuộc chiến tranh và những tàn phá kinh hoàng trên thế giới. Jacinta nói, “Thật tội nghiệp Đức Thánh Cha, cần cầu nguyện cho ngài thật nhiều .” Từ lúc đó trở đi, vị thay mặt Chúa Kitô trên trần gian luôn hiện diện trong những lời cầu nguyện và sự hy sinh của tất cả những thị nhân, nhưng đặc biệt là của Jacinta.
Jacinta thường nói:
“Ước gì tôi có thể đặt trong trái tim của tất cả mọi người ngọn lửa hun nóng trong trái tim tôi, đã làm tôi yêu mến trái tim Đức Mẹ thật nhiều!”
Để cứu các linh hồn khỏi lửa hỏa ngục, Jacinta đã tự nguyện thực hiện các hy sinh. Vào mùa hè nóng nực, cô bỏ không uống nước. Như một hy tế cho vinh quang của Thiên Chúa, cô đã cho các trẻ em nghèo hơn cô phần ăn trưa của mình. Để cứu lấy linh hồn, cô đã tự chịu đựng đau đớn khi mang một sợi dây thừng bên cạnh mình. Cô đã chịu đựng những cuộc thẩm vấn mệt mỏi và những lời xúc phạm của những người không tin mà không hề than phiền chút nào. Cô nói: “Ước gì tôi có thể chỉ cho những người tội lỗi thấy hỏa ngục như thế nào. Tôi sẽ hạnh phúc biết bao nếu tất cả mọi người có thể lên thiên đường”.
Một năm sau những cuộc hiện ra ở cánh đồng Cova da Iri, bệnh tật dẫn đến cái chết đã bắt đầu hoành hành. Đầu tiên là bệnh viêm phổi, sau đó là áp xe trên phổi, cả hai đều làm cô rất đau đớn. Tuy nhiên, trên giường bệnh của mình cô vui vẻ nói rằng bệnh tật của cô chỉ là một cơ hội mới cho sự hoán cải của những người tội lỗi.
Sau hai tháng ở bệnh viện, cô trở về nhà, sau đó lại thêm một vết lở loét đã được khám phá ngay trên ngực của cô. Ngay sau đó, cô được chẩn đoán là bị bệnh lao. Trong suốt năm kế tiếp, cô mỏi mòn trông mong được thấy Đức Mẹ.
Cô hỏi chị Lucia “Liệu Chúa Giêsu có hài lòng với hy lễ là những đau khổ của em không?”. Vào tháng Hai năm 1920, cô được đưa đến một bệnh viện khác, lần này ở Lisbon. Khi thấy mình chỉ còn da bọc xương và sẽ chết đi mà không có sự hiện diện của bố mẹ yêu dấu của mình hay chị Lucia, cô tự an ủi mình với ý nghĩ rằng đây cũng là cơ hội để hy sinh đền tội. Tại bệnh viện Lisbon, cô được Đức Mẹ hiện ra an ủi ít nhất ba lần.
Cuối cùng, vào đêm 20 tháng 2 năm 1920, lời hứa của “Người phụ nữ rạng rỡ hơn mặt trời” đã được hoàn thành. “Mẹ đến để đưa con về bên Mẹ trên Thiên Đàng”
Giống như Francisco, Jacinta giờ đây được chôn cất tại Vương Cung Thánh Đường Đức Mẹ Mân Côi ở Fatima

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét