Nhưng chẳng qua do con người đặt sai các thang giá trị nên mọi thứ mới đảo lộn thế này. Đáng lẽ phải đặt Chân-Thiện-Mỹ lên hàng đầu, con người lại cho rằng mình phải là trên hết. Đáng lẽ phải xem phẩm giá con người là cái cần ưu tiên, người ta lại xếp những thứ thụ tạo thấp hèn như đồng tiền, danh dự là cái quan trọng nhất. Bởi thế, họ bất chấp mọi luân thường đạo lý, coi rẽ nền nếp gia phong, bán rẽ lương tâm, gạt sang một bên đức công bằng và trách nhiệm, để cố đưa mình lên vị trí Tạo Hóa, rồi đẩy Tạo Hóa xuống hàng thấp hơn. Vì bạc tiền của cải, họ sẵn sàng quay lưng với người thân họ hàng, phản bội bè bạn, coi nghĩa tình như rác, xem lời thề hứa nhẹ như bông. Anh em kiện nhau ra tòa chỉ vì một miếng đất. Người ta có thể giết chết nhau có khi chỉ vì người này làm bẩn một chiếc áo hàng hiệu của người kia. Mọi thứ xấu xa và rối loạn trên đời này cũng từ đây mà ra cả. Lòng tham, sự ích kỷ đã che mờ đi cái tốt đẹp mà Tạo Hóa đã đặt để nơi tận sâu trong cõi lòng con người, khiến họ lầm đường lạc lối, tự tạo cho mình một con đường đi thẳng đến hỏa ngục trầm luân.
Và cũng bởi vì con người sống mà thiếu mở ra, nên mới gây nên nhiều đau khổ cho nhau đến vậy. Người ta tìm mọi cách để mưu cầu hạnh phúc cho mình, nhưng người ta quên là cũng còn có rất nhiều người đang trên hành trình tìm kiếm ấy. Người ta vun vén cho mình, tìm mọi cái thu gom cho mình, bất chấp mọi hậu họa. Người ta chỉ biết đến thế giới của mình, chứ ít bao giờ mở ra để đi vào thế giới của người khác. Người ta xây dựng quá nhiều cái “tôi”, hơn là cái “chúng ta”. Ra khỏi chính mình để đến với người khác làm cho người ta cảm thấy bức bối, khó chịu. Rồi cứ thế, ai nấy cứ lo cho mình trước đi đã, chuyện người ta cứ để mặc người ta lo. Tôi có nhà cao cửa rộng, tiền bạc đầy tủ, có nhiều quyền lực trong tay là đủ rồi. Chia sẻ một tí những gì tôi có trở nên khó khăn hơn cả việc trèo non lội suối. Nở một nụ cười với người khác, tưởng là dễ thế, nhưng suốt bao nhiêu năm trời, tôi chẳng thể làm được. Tôi muốn nắm giữ thật chặt cho mình, chứ chẳng bao giờ muốn xòe bàn tay ra, trao ban, sẻ chia với người khác.
Con người, ai cũng tốt cả, nhưng chẳng qua là do họ thiếu một chút cảm thông, nên mới thấy mình dễ rơi vào hận thù hơn là tha thứ; và bởi thế mà dần dần họ trở nên xa cách nhau hơn. Thông cảm là làm cho con tim mình mềm ra một chút. Là con người bất toàn, ai mà không có phút nào đấy sai lỗi. Thông cảm là đặt mình vào vị trí của người khác, để hiểu được nỗi lòng của họ, để biết được động cơ nào đã khiến họ đi đến hành động kia. Thiếu cảm thông, người ta sẽ chẳng chịu đối thoại, mà không đối thoại thì làm sao có thể hiểu nhau, tha thứ cho nhau, và giúp đỡ nhau được! Đó là chưa nói đến chuyện mình hiểu lầm, hiểu sai về người khác mà cứ khăng khăng cho rằng mình đúng, mình không thể sai. Cái tôi to tướng của người ta khiến người ta chẳng bao giờ chịu cúi mình lắng nghe để thấu cảm. Họ chỉ muốn giải quyết mọi chuyện cho xong bằng bạo lực. Để rồi, bạo lực nối kết bạo lực, oán than kết liền oán than, bao nhiêu tai kiếp cứ thế mà không ngừng ập xuống.
Giá như người ta đừng đảo lộn những bậc thang giá trị, đừng quá ích kỷ, và biết cảm thông với nhau, thế giới này sẽ trở nên yên bình và hạnh phúc biết mấy. Giá như người ta biết thân phận mình chỉ là loài thụ tạo, nên đừng tranh giành vị trí độc tôn và tối cao của Tạo Hóa! Giá như người ta sống mà biết tôn trọng nhau, vì biết mình cùng là con người, được dựng nên theo hình ảnh của Hóa Công nên có cùng phẩm giá! Giá như người ta biết đưa con người lên trên bạc tiền, danh dự, của cải! Giá như người ta sống mà trao ban cho nhau một chút tình, biết thông cảm cho những yếu đuối của nhau, biết đưa bàn tay ra để nắm lấy nhau, nâng nhau dậy, chứ không đưa chân đạp người ta xuống! Giá như con người biết gạt đi tất cả những nhỏ nhen ích kỷ, để cho bản chất tốt đẹp của mình được bừng sáng…
thì lúc ấy, thế giới này đã hóa thành Thiên Đường rồi!
Tươi tắn nụ cười
Nụ cười là ân ban của Thượng Đế mà con người dùng để bày tỏ niềm vui. Nụ cười không chỉ là ngôn ngữ của một tâm hồn bình an hạnh phúc mà còn hướng tâm hồn ta về với thiên nhiên và về với người khác. Ta cười cùng chim muông gió ngàn, cùng cánh hoa khoe sắc… để cảm tạ Đấng Tạo Hóa đã tài tình khéo dựng. Ta nở một nụ cười với người khác để khơi mở một tâm hồn chân thành dễ mến, đó là ta muốn nói với họ rằng: “Chúng ta cần đến nhau.”
William James với nụ cười hạnh phúc nói rằng: “Chúng ta không cười vì chúng ta hạnh phúc, nhưng chúng ta hạnh phúc vì chúng ta cười”. Chỉ có con người mới được Tạo Hóa ban cho tiếng cười để diễn tả hạnh phúc. Có muôn vàn kiểu cười để ta diễn tả hạnh phúc ấy: cười sảng khoái khi đạt được thành công, cười mỉm chi khi thưởng thức mùi ngọc lan giữa bầu trời lấp lánh các vì sao sáng, cười khoái chí với lời giải đáp của một vấn đề hóc búa, cười rũ rượi trước những cảnh vui nhộn của cuộc sống và còn cả những nụ cười ẩn sâu trong tâm hồn. Tựu trung, con người tự nhiên thể hiện cảm xúc hạnh phúc của mình bằng những đóa hoa tươi cười trên đôi nhánh môi hồng. Khi đó, sức mạnh của nụ cười sẽ gia tăng và lưu giữ cho ta hạnh phúc ấy. Ước chi ta đừng tiết kiệm nụ cười, đừng so đo tính toán với hạnh phúc những tiếng cười hồn nhiên.
Một nụ cười đúng cách luôn chân thành trao cho nhau một thông điệp yêu thương. Khi đó, niềm vui hòa vào cảm xúc thương yêu sẽ trao về cho hai phía. Hóa ra, nụ cười là hương thơm tỏa lan từ những tâm hồn muốn san sẻ niềm vui bình an cho người khác. Kẻ lạnh lùng chẳng thích tươi cười, người khép kín có mấy khi cười. Họ quên rằng từng nụ cười có thể khơi lên đốm lửa ấm áp sưởi ta trong mùa đông buốt giá; mỗi nụ cười là làn gió mát buổi trưa hè. Thử hỏi trong đời ai, có thể tránh khỏi cảnh lầm than gian khổ, bức bối, giận hờn oán nghét hay thất bại? Thử một lần cho nụ cười dễ thương được hiện diện trong hoàn cảnh đó, ta sẽ thấy được kết quả diệu kỳ để ta vươn mình sống vui và sống khỏe. Nếu ta cười với cuộc đời thì cuộc đời sẽ cười lại với ta, để cùng cất vang: “Cười lên đi em ơi, dù nước mắt rớt trên vành môi …”
Tuy một nụ cười không có tác dụng xua tan hết mọi đau khổ u buồn, nhưng khổ đau sẽ vơi đi và nỗi buồn sẽ dần xa cách trong mỗi tiếng cười đáng mến. Những tình thương ấy sẽ được nhân lên khi ta vui với người vui và khóc với người khóc. Bởi đó, nụ cười vô duyên có thể khoét một hố sâu vào nỗi đau của người khác; nụ cười ấy sẽ khơi dậy theo dòng lệ của tha thân và rồi sẽ đóng lại các mối tương quan. Như thế, một nụ cười được đặt đúng chỗ và kịp lúc sẽ là thông điệp sinh nhiều hoa trái, lan tỏa nhiều hương hoa; ngược lại, tiếng cười sẽ bị lụi tàn tức khắc khi ta viết sứ điệp ấy sai chỗ, trao thông điệp ấy trật nơi. Ước chi giá trị đích thực của cuộc sống sẽ tươi cười với bạn bởi bạn đã nở một nụ cười chân thành với chúng.
Người ta thường nói nụ cười là tài sản tinh thần mà Thiên Chúa muốn ta dành tặng cho cuộc đời. Sau tiếng khóc chào đời oe oe là chân trời tươi sáng cho ta mặc sức nở nụ cười. “Mỗi lần bạn mỉm cười với một người, thì đó là một hành động của tình yêu, một món quà cho người đó và là một điều tốt đẹp”. Chính chân phước Têrêsa Calcuta đã sống trọn vẹn câu nói này của mẹ với từng con người mẹ gặp gỡ. Hơn nữa chẳng có ai nghèo đến nỗi không thể trao ban cho nhau nụ cười. Khi ý thức được giá trị của nụ cười chắc hẳn người ta khoan khoái bày tỏ tiếng cười ấy đúng cách để làm bừng sáng một ngày đen tối của cuộc đời. Để tinh thần sảng khoái, ước chi tôi nở nụ cười khi thức giấc, trao một tiếng cười yêu thương đến anh chị em và giữ mãi nụ cười để dành tặng cho nhau.
Lạy Chúa Giêsu, Ngài muốn con người được dồi dào sức sống, bình an và hạnh phúc. Xin tiếp sức cho những nụ cười của chúng con chan chứa tình người, những nghĩa cử của chúng con thắm đượm tiếng cười. Qua đó, chúng con có thể góp phần đổi thay thế giới: chiến tranh bằng hòa bình, hận thù bằng hòa giải, khóc thương bằng nụ cười tươi tắn và khổ đau bằng hạnh phúc ngập tràn. Xin Chúa giúp chúng con mỉm cười thật dễ thương với anh chị em để nâng đỡ nhau bằng chính đôi cánh yêu thương của Chúa. Amen.
Phạm Đình Ngọc
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét