Hiển thị các bài đăng có nhãn VIDEO. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn VIDEO. Hiển thị tất cả bài đăng
Thứ Sáu, 16 tháng 2, 2018
Thứ Năm, 25 tháng 1, 2018
Áo Dòng Đẫm Máu - Phim Miền Nam Năm 1959
"Áo Dòng Đẫm Máu" là một bộ phim thuộc thể loại lịch sử Công giáo, bối cảnh diễn ra dưới thời vua Thiệu Trị và Tự Đức, với đạo diễn là NSND Năm Châu (Nguyễn Thành Châu). Phim quay xong năm 1959, do hãng phim Mỹ Vân thực hiện và ra mắt năm 1960 tại Miền Nam Việt Nam.
Kịch bản phim của cố linh mục Phêrô Nguyễn Hoàng Yến, Dòng Chúa Cứu Thế. Phim nói về cuộc tử đạo của Thánh Philipphê Phan Văn Minh ở Cái Mơn vào thời vua Tự Đức.
Trong phim, vai Thánh Phan Văn Minh do cố tài tử Vân Hùng thủ diễn. Cố tài tử La Thoại Tân vai Nhẫn là một kẻ ham mê bài bạc vì một phút tức giận đã đi tố cáo quan quân bắt linh mục Phan Văn Minh. Thẩm Thúy Hằng, một minh tinh màn bạc của Miền Nam thời bấy giờ vào vai người yêu của Nhẫn. Trong phim còn có Trang Thiên Kim vai cô gái mặt cháy, Túy Hoa vai bà trùm là một chức sắc trong họ đạo đã nuôi giấu linh mục Lê Văn Minh.
Bộ phim này đã có nhiều ở trên mạng, nhưng bộ phim mới này có nhiều điểm đặc sắc theo lời thiệu của Đạo diễn Cao Dương Hùng như sau: Đây là bộ phim Công giáo duy nhất trong lịch sử phim ảnh VN. Bộ phim này có nguồn từ đĩa DVD gốc của Trần Minh Giàu lấy từ bên Mỹ về, không biết vào Viện bảo tàng ở New York hay bằng cách nào mà có được. Ở trên mạng ta thấy phim này được chia ra làm nhiều tập có chất lượng thấp. Nay Viện NCQLVHTW biên tập lại và nâng cấp chất lượng phim lên HD và chiếu toàn tập.
Các tài tử lúc đó dựa vào sắp đẹp tư nhiên mà đóng phim, chứ không chỉnh sửa như bây giờ.
Trong phim ta thấy Thẩm Thúy Hằng bị nhiều đòn roi. Lúc đó Thẩm Thúy Hằng là diễn viên danh giá bậc nhất của màn bạc Sài Gòn nên mỗi roi cô này chịu phải trả đến 50 đồng, tính ra phải trả tổng cộng một số tiền rất lớn thời đó...Mời các bạn xem phim nhé!Nhiều cảnh đẹp và phong tục miền nam giữa thế kỷ 19 được thể hiện trong phim....
Thứ Hai, 22 tháng 1, 2018
Thứ Ba, 16 tháng 1, 2018
Đức Mẹ Hiện Ra Ở Kibeho - Rwanda
Phép Lạ Đức Mẹ hiện ra tại La Vang,Fatima,Bình triệu,Mễ Du , Lộ Đức
Kinh Cầu Nguyện Cho Người Hấp Hối
Thứ Tư, 27 tháng 12, 2017
Giải đáp về sự sinh nở kỳ diệu của Đức Mẹ
HY VỌNG và CẦU NGUYỆN
Chờ đợi luôn là khoảng thời gian dài nhưng lại có niềm vui riêng biệt, dẫu đôi khi có bồn chồn, khắc khoải, thậm chí là “khổ sở”. Thí sinh hồi hộp chờ kết quả thi. Nông dân thắc thỏm mong mưa về để gieo hạt, rồi lại lóng ngóng đợi ngày thu hoạch. Những người yêu nhau thao thức trông ngóng nhau từng phút, từng giây. Và còn rất nhiều mối chờ khác đã, đang và sẽ luôn tồn tại trên cõi đòi này.
Riêng với người Kitô hữu có một mối chờ đặc biệt hơn, điều mà đối với người không có niềm tin tôn giáo thì coi đó là mơ hồ, thiếu thực tế hoặc ảo tưởng. Đó là mong chờ Đấng Thiên Sai – còn được gọi là Đấng Cứu Thế, Thiên Chúa Ngôi Hai, Con Một Thiên Chúa, Đức Kitô hay Con Người – đến giải thoát nhân loại.
Đã mong chờ thì hẳn là có dáng vẻ trầm tư, nghĩa là mặc nhiên mang nét bâng khuâng, được thể hiện qua màu tím. Cõi lòng chờ đợi luôn là cõi-lòng-tím.
Trong cổ tích hay thần thoại, những người cùng khổ luôn được thần tiên cứu giúp. Trong thời đế quốc và thực dân, nhân dân Việt Nam đã từng ròng rã bao năm trường khao khát được giải thoát khỏi ách nô lệ. Và niềm vui thực sự được nhân lên khi chính người Việt Nam làm chủ đất nước.
Chúng ta đang ở thiên niên kỷ thứ ba. Như vậy, Đấng Thiên Sai đã giáng trần hơn hai ngàn năm. Ngài đến như một phàm nhân để cứu độ nhân loại. Nhưng nhân loại còn trông đợi Ngài giáng lâm lần hai trong ngày Cánh Chung hầu kiện toàn lời hứa.
Cuộc sống hôm nay chỉ là thời kỳ quá độ, làm cầu nối vào cuộc sống vĩnh hằng mai sau. Thế nhưng cuộc đời có bao chước cám dỗ, bao điều khiến lòng người chia trí hoặc thoái hóa trên suốt chặng đường trần gian: Tiền tài, danh vọng, địa vị, sắc dục, quyền thế, chức tước, ghen ghét, thù hận, … Biết vậy, Đức Kitô đã căn dặn: “Hãy tỉnh thức” (Mt 24:42 & 25:13). Đặc biệt hơn, Ngài nhấn mạnh: “Hãy tỉnh thức và cầu nguyện để khỏi sa chước cám dỗ. Tinh thần thì sẵn sàng, nhưng thân xác thì yếu đuối” (Mt 26:41). Như vậy, chúng ta không thể không cầu nguyện. Thánh Augustinô định nghĩa: “Cầu nguyện là sức mạnh của con người và là sự yếu đuối của Thiên Chúa”.
Cầu nguyện là cuộc đàm đạo thân mật giữa Thiên Chúa và con người. Cầu nguyện không chỉ đơn thuần là “xin” mà còn là xưng tụng và tôn vinh Đấng đã yêu ta từ trước muôn đời bằng tình thương vô thủy vô chung. Để đáp lại, không gì cân xứng. Vả lại, tình yêu chỉ có thể đáp lại bằng tình yêu. Cần có thái độ dứt khoát, vì Ngài muốn vậy: “Ta biết các việc ngươi làm: ngươi chẳng lạnh mà cũng chẳng nóng. Phải chi ngươi lạnh hẳn hay nóng hẳn đi! Nhưng vì ngươi hâm hẩm chẳng nóng chẳng lạnh, nên Ta sắp mửa ngươi ra khỏi miệng Ta” (Kh 3:15-16).
Hai người yêu nhau luôn nôn nóng và mong được gặp nhau (trực diện, thư từ, email, điện đàm, …). Và khi gặp nhau, có thể họ không nói gì, chỉ cần nhìn nhau cũng thấy thỏa mãn. Đối với người yêu Chúa, cầu nguyện phải là điều tất yếu. Cầu nguyện là “đường dây nóng” để liên lạc với Ngài, là nhiên liệu cho cỗ máy hoạt động, là nắng ấm khi giá lạnh, là cơn mưa khi hạn hán, là tất cả những gì không thể thiếu, là chất cần thiết nhất của sự sống: Không khí. Thiếu cầu nguyện, tâm hồn hóa xanh xao, gầy guộc, èo uột và vàng võ như lá úa.
Cầu nguyện không hẳn là đọc kinh, có đọc kinh thì phải suy niệm theo lời kinh. Đọc nhiều, đọc to, đọc nhanh như chạy đua thì khác chi mở cassette hoặc CD thu âm sẵn? Cuộc sống ngày nay quá xô bồ, ồn ào vì những lo toan đời thường. Chắc hẳn khó tập trung khi cầu nguyện, nên luôn phải cố gắng không ngừng. Bạn đã bao giờ nhìn thấy một đôi nam nữ trên một chuyến xe hay ở công viên? Họ thủ thỉ với nhau y như chỉ có riêng hai người vậy. Họ dễ dàng “quên” tất cả những gì xảy ra xung quanh để có thể tạo nên một thế-giới-riêng-hai-người. Thế thì bất kỳ lúc nào hoặc ở đâu, chúng ta vẫn có thể tạo ra một “khoảng sa mạc riêng” ngay trong lòng mình để tâm sự với “người yêu” là Thiên Chúa. Cầu nguyện rất đơn giản, chỉ cần hướng tâm lên tới Chúa mà không cần nói nhiều.
Có đôi khi mỏi mệt và thất vọng ê chề, lòng người lại hồi sinh khi có Thiên Chúa. Chuyện kể: Trên bãi biển vắng, linh hồn thấy có hai loại dấu chân khi đời vui, nhưng khi thấy một loại dấu chân khi đời buồn. Linh hồn hoảng hốt. Nhưng không, chính lúc linh hồn thấy một loại dấu chân là lúc linh hồn đang được Thiên Chúa cõng trên lưng như chủ chiên cõng một con chiên nhỏ yếu. Thánh Augustinô đã trải nghiệm: “Ngài có đó khi ta tưởng đơn côi, Ngài thương ta khi mọi người ghét bỏ, Ngài nghe ta khi chẳng ai đáp lại”. Thiên Chúa luôn ở ngay bên ta!
Lạy Chúa, con thực sự cần Ngài, luôn khao khát Ngài và luôn mong chờ Ngài. Xin soi đường dẫn lối con đi và luôn nâng đỡ con trong từng nhịp thở. Nếu không có Ngài, con chẳng làm được gì, và bỏ Ngài thì con biết theo ai? Xin giúp con sống trọn vẹn các nhân đức đối thần và đối nhân. Dù đường đời trắc trở, con không lo gì một khi con được Ngài dẫn dắt (Tv 22). Con muốn nhận diện chính mình và sống trọn khoảng mong chờ để xứng đáng đón Ngôi Hai giáng sinh. Nhưng trước tiên, xin Ngài giúp con sửa ngay ngắn những đoạn đường khúc khuỷu, và san bằng những nơi nào còn gồ ghề. Amen.
TRẦM THIÊN THU
Thứ Bảy, 23 tháng 12, 2017
Thứ Năm, 7 tháng 12, 2017
Thứ Bảy, 2 tháng 12, 2017
Thứ Tư, 29 tháng 11, 2017
Thứ Bảy, 11 tháng 11, 2017
Học hỏi Phúc Âm Chúa Nhật XXXII thường niên Năm A
Sống trên đời, không ai muốn mình bị coi là kẻ khờ dại, ngây ngô; trái lại, ai cũng muốn mình là người khôn ngoan trong cách sống, cách cư xử. Khôn ngoan có nhiều mức độ, có nhiều người tưởng rằng khôn trong cách sống, cách cư xử, nhưng sau khi hậu quả xảy ra mới thấy là mình dại. Ví dụ: Một số quan chức tưởng mình khôn ngoan, thông thái khi tuyên bố những vấn đề liên quan đến xã hội, nhưng sau đó bị cộng đồng phản ứng mới thấy mình quá dại. Có những quan chức sống khoe khoang, phô trương sự giàu sang của mình khiến nhiều người dòm ngó, tố cáo, khi bị tù đày, mất tài sản mới thấy mình dại. Có người còn trẻ phung phí thời giờ, sức khỏe, sau này ốm đau triền miên, mới thấy mình dại. Tuy nhiên, cái được gọi là khôn theo quan niệm của nhiều người, đó chỉ là một thứ khôn vặt, khôn lỏi, khôn theo kiểu gian dối của thế gian chứ không phải khôn và ngoan.
Hôm nay, Lời Chúa chỉ cho chúng ta biết phải sống thế nào để được gọi là khôn ngoan đích thực theo quan điểm của Tin Mừng. Người khôn ngoan đích thực không phải là người tìm cách làm giàu, tích trữ của cải, cũng không hẳn là người lanh lợi tháo vát trong cuộc sống, nhưng là người biết tiên liệu, nhìn xa thấy trước tương lai đời đời của mình và biết chuẩn bị cho cuộc sống vĩnh cửu hơn là cuộc sống tại thế. Sự khôn ngoan này là ơn Chúa ban và còn là chính Thiên Chúa ở cùng con người để soi sáng và hướng dẫn hành vi đời sống của họ. Ai sống theo sự hướng dẫn của Thiên Chúa sẽ là người khôn ngoan, ai nghe theo sự tư vấn của ma quỷ và thế gian sẽ là người khờ dại.
Bài đọc sách Khôn Ngoan đã chỉ cho biết Khôn Ngoan là thế nào. Chữ Khôn Ngoan trong sách được viết chữ Hoa, qua đó tác giả cho thấy Khôn Ngoan không chỉ là cách ứng xử, nhưng chính là Đấng Khôn Ngoan, là Thiên Chúa: Đức Khôn Ngoan sáng chói, Ai mến chuộng Đức Khôn Ngoan, thì Đức Khôn Ngoan dễ dàng cho chiêm ngưỡng. Ai tìm kiếm Đức Khôn Ngoan thì Đức Khôn Ngoan cho gặp. Ai để tâm suy niệm về Đức Khôn Ngoan, là đạt được sự minh mẫn hoàn hảo. Như thế, sống theo Đức Khôn Ngoan là sống theo sự hướng dẫn của Thiên Chúa.
Bài Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu kể dụ ngôn để cho thấy như thế nào là người khôn và như thế nào là người khờ dại trước mặt Thiên Chúa: Nước Trời giống như mười trinh nữ cầm đèn đi đón chàng rể. Trong số đó có năm cô khờ dại và năm cô khôn ngoan. Năm cô khờ dại mang đèn mà không đem dầu theo, còn các cô khôn ngoan đã đem đèn lại còn mang thêm bình dầu. Các cô được coi là khôn hay dại khác nhau căn bản ở việc chuẩn bị đủ dầu cho chiếc đèn của mình.
Sự kiện được chọn làm phụ dâu để tháp tùng đoàn rước đi đón chàng rể là hết sức vinh dự và quan trọng đối với các cô gái này. Nếu như chàng rể là nhân vật chính của tiệc cưới, ngày cưới là ngày vui mừng họp mặt của cả dân làng, thì các cô gái này là những người vinh dự nhất. Các cô sẽ luôn ở bên cô dâu và chàng rể, các cô cũng sẽ là những người nổi bật trong đám cưới cùng với cô dâu chú rể. Tuy nhiên, cơ hội đời người có được một lần, nhưng các cô khờ dại đã để vuột mất. Các cô không cảm thấy vinh dự được làm phụ dâu, cũng không thấy tầm quan trong của mình trong đám rước. Vì thế, các cô lơ là không chuẩn bị cho chiếc đèn của mình. Đi rước ban đêm mà không có đèn hoặc cầm đèn mà không có dầu, là điều không thể chấp nhận được.
Vì chàng rể đến chậm, nên mười cô đều thiếp đi và ngủ cả. Như vậy, việc các cô thức lâu mệt mỏi, có thiếp đi một chút cũng là điều bình thường không có gì đáng trách. Nhưng điều đáng trách đó là sự thiếu chuẩn bị nơi các cô khờ dại: vào giờ phút quan trọng nhất, thì đèn của các cô hết dầu. Lúc này, các cô không thể xin dầu của ai được. Đang khi các cô phải ra hàng để mua, thì chàng rể đã đến, các cô đã bỏ lỡ cơ hội. Những cô khôn ngoan đã sẵn sàng đủ dầu, đèn được thắp sáng, được vào đoàn rước chàng rể, tham dự tiệc cưới. Các cô khờ dại đến trễ đã bị chàng rể từ chối: Tôi không biết các cô là ai.
Qua câu chuyện, Chúa Giêsu nhắc mỗi người: Anh em hãy tỉnh thức, vì anh em không biết ngày nào, giờ nào. Như thế, người tỉnh thức là những người khôn ngoan biết chuẩn bị dầu đèn cho cuộc đời của mình và không để lỡ cơ hội trong cuộc đón rước chàng rể. Chàng rể Giêsu sẽ trở lại để đón chúng ta vào tham dự tiệc cưới Nước Trời. Mỗi người được mời gọi chuẩn bị sẵn sàng chiếc đèn đức tin của mình, bảo vệ, gìn giữ và làm cho ngọn đèn đức tin của ta luôn đủ dầu thắp sáng. Ngọn đèn đức tin không thể thắp sáng bằng tiền bạc, của cải vật chất, cũng không được thắp sáng bằng địa vị danh vọng, nhưng chỉ được thắp bằng một thứ dầu duy nhất, đó là lòng yêu mến: yêu mến Chúa và yêu mến anh em. Chàng rể Giêsu sẽ đến chậm, Ngài đến vào lúc ta không ngờ, vào giờ ta không biết; vì thế, chúng ta phải luôn trong tư thế sẵn sàng không ngừng châm dầu cho đầy chiếc đèn cuộc đời mình. Không chỉ châm đầy dầu, mà còn phải có thêm nhiều dầu dự trữ, đủ thắp sáng trong thời gian chờ đợi chàng rể Giêsu. Chuẩn bị như thế mới được coi là người khôn ngoan.
Như đã nói trên, có thể chúng ta khôn trong làm ăn buôn bán, khôn trong cư xử giao tế, khôn trong việc luồn lách để kiếm lợi và khôn khéo để biết chờ thời, đạt được quyền lực và danh vọng; nhưng nếu chúng ta thiếu khôn ngoan, thiếu chuẩn bị cho chiếc đèn cuộc đời của mình, thì trước mắt Thiên Chúa, chúng ta là kẻ ngu ngơ khờ dại. Là Kitô hữu, chúng ta không chỉ khôn mà còn phải ngoan, không chỉ khéo trong cuộc sống, mà còn phải khôn khéo trong việc sắp xếp cuộc đời mình, gia đình mình cho sao cho có lợi về đời sống đạo đức và hạnh phúc Nước Trời.
Khôn ngoan là ơn của Chúa Thánh Thần giúp ta phân biệt, cân nhắc đâu là việc tốt việc xấu, việc cần thiết cho hạnh phúc của gia đình và nhất là việc ưu tiên cho hạnh phúc đời đời của các thành viên trong gia đình. Chúng ta cần phải loại khỏi mình những thứ khôn vặt khôn lỏi, đó là kiểu khôn của thế gian và ma quỷ, không đem đến hạnh phúc cho mình và gia đình.
Các bậc làm cha mẹ cần xin Chúa ban sự khôn ngoan, để hướng dẫn gia đình không chỉ khôn khéo trong làm ăn mà còn phải tỉnh thức sẵn sàng, thắp sáng chiếc đèn cuộc đời mỗi người, để cả gia đình cùng được có mặt trong cuộc rước chàng rể Giêsu ngày Ngài trở lại. Đừng chỉ lo tích trữ tiền bạc của cải, lương thục, nhưng hãy tích trữ thật nhiều dầu của tình yêu thương và lòng mến. Dầu này không thể mua bằng tiền, nhưng chỉ có thể đổi bằng các việc làm cụ thể. Thánh lễ và Thánh Thể là nơi chúng ta có thể kín múc được dầu yêu mến cho ngọn đèn đức tin của mình. Hãy đến thường xuyên mỗi ngày, chúng ta sẽ được Chúa Giêsu Thánh Thể đổ tràn dầu yêu mến vào tâm hồn ta, thắp sáng đức tin của ta và còn ban tặng cho ta bình dầu quan phòng của Ngài.
Xin Chúa cho chúng ta ơn Khôn ngoan để chúng ta biết chuẩn bị dầu và đèn cuộc đời, để sẵn sàng ra trình diện với Chàng rể Giêsu trong ngày Ngài đến với mỗi người, ngày ta nhắm mắt xuôi tay. Vì ngày đó, chắc chắn ta không thể mang theo của cải vật chất hay bất cứ thứ gì ra khỏi trần gian, chúng ta chỉ có thể đem theo lòng yêu mến và các việc lành, việc tốt chúng ta đã thực hiện mà thôi. Amen
Lm. Giuse Đỗ Đức Trí
Thứ Bảy, 4 tháng 11, 2017
Hôm nay là ngày của hy vọng, cũng là ngày của nước mắt
Hôm nay là ngày của hy vọng, cũng là ngày của nước mắt. Đức Thánh Cha chia sẻ như thế trong Thánh Lễ (02-11-2017) cầu nguyện cho người đã khuất tại nghĩa trang Nettuno, cách Roma 70km.
Hy vọng được diện kiến Thiên Chúa và gặp lại nhau
Hôm nay tất cả chúng ta tụ họp nơi đây trong niềm hy vọng. Mỗi người chúng ta trong tâm hồn mình, có thể nhẩm đi nhắc lại những lời của ông Gióp mà chúng ta vừa nghe trong bài đọc một (G 19,1.23-27a). Lời ấy là: “Tôi biết rằng Đấng Bênh Vực tôi hằng sống và sau cùng, Người sẽ đứng lên trên cõi đất”. Niềm hy vọng của chúng ta là được diện kiến Thiên Chúa, là được gặp gỡ, là gặp lại nhau như anh chị em: niềm hy vọng này không làm cho chúng ta thất vọng. Thánh Phaolô đã mạnh mẽ diễn tả điều ấy trong bài đọc hai (Rm 5,5-11), khi thánh nhân nói: Trông cậy như thế, chúng ta sẽ không phải thất vọng.
Thế nhưng biết bao lần, niềm hy vọng ấy đã nảy sinh và phát xuất từ những vết thương, từ những đau khổ của con người. Trong những lúc đau đớn ấy, trong giờ phút cùng cực ấy, chúng ta cầu nguyện, chúng ta khổ đau nhìn lên trời mà than van: “Tôi tin rằng Đấng Cứu Chuộc tôi hằng sống. Nhưng Chúa ơi, xin hãy dừng lại!”. Đây là lời nguyện thống thiết phát xuất từ chúng ta mỗi khi chúng ta nhìn về nghĩa trang này. Chúng ta thân thưa rằng: “Chúa ơi, con chắc chắn rằng, những người anh chị em này đang ở cùng con, con chắc chắn như thế. Nhưng làm ơn đi Chúa ơi. Xin dừng lại. Đừng thêm nữa. Đừng có thêm chiến tranh nữa. Đừng thêm những thời khắc vô dụng ấy nữa”. Đức Thánh Cha Benedicto XV cũng từng nói như thế.
Đừng bao giờ có thêm chiến tranh nữa
Tốt hơn hãy hy vọng đừng có thêm sự hủy diệt nữa. Vì những người trẻ… hàng ngàn hàng ngàn hàng ngàn… đã tan vỡ hy vọng. Chúa ơi, xin đừng. Hôm nay ở đây chúng ta phải cầu nguyện điều ấy, chúng ta cầu nguyện cho những người đã khuất, nhưng cũng tại nơi này, chúng ta cần cầu nguyện cách đặc biệt cho những người trẻ. Bởi vì ngày nay thế giới một lần nữa lại đang lún sâu vào chiến tranh, và đang chuẩn bị mạnh mẽ hơn nữa cho các cuộc chiến. “Chúa ơi, xin đừng, xin đừng”. Bởi vì nếu chiến tranh xảy ra, thì tất cả đều bị hủy diệt.
Tôi nhớ lại một bậc cao niên đứng nhìn đống đổ nát của Hiroshima, với đầy khổ đau và sự khôn ngoan, cụ nói: “Người ta đã làm mọi sự, đã tuyên bố này nọ, đã gây ra chiến tranh, và thực sự là họ hủy hoại chính họ”. Đó là chiến tranh. Chiến tranh hủy diệt tất cả chúng ta. Người cha người mẹ mất con, người ông người bà mất cháu. Chỉ còn lại con tim tan vỡ và đầy nước mắt. Nếu như hôm nay là ngày của hy vọng, thì hôm nay cũng là ngày của nước mắt. Đó là nước mắt của người phụ nữ nhận được tin: “Thưa bà, thật đáng tự hào vì chồng của bà là anh hùng của Tổ quốc, thật là tự hào vì con của bà là anh hùng của quê hương.” Đó là những giọt nước mắt mà nhân loại không thể quên. Niềm tự hào ấy có lẽ không cần học và cũng chẳng muốn học.
Xin Chúa ban cho ta ơn biết khóc than
Nhiều lần trong lịch sử, người ta nghĩ rằng họ thực thi một cuộc chiến để thuyết phục rằng, họ sẽ mang lại một thế giới mới, để thuyết phục rằng, họ sẽ đem đến “mùa xuân”. Nhưng kết cục chỉ mang lại một mùa đông xấu xí, ác độc, khủng bố và chết chóc. Hôm nay, chúng ta cầu nguyện cho những người đã khuất, cho tất cả, nhưng một cách đặc biệt là cầu nguyện cho những người trẻ này, vào một thời điểm mà có quá nhiều người bị chết trong các trận đánh từng ngày. Chúng ta cũng cầu nguyện cho những người đã khuất của hôm nay, những người bị chết vì chiến tranh, cả những trẻ em và người dân vô tội. Hậu quả của chiến tranh chính là chết chóc. Và vì thế, xin Chúa ban cho chúng ta ơn biết khóc than.
Thứ Năm, 2 tháng 11, 2017
Thứ Năm, 10 tháng 8, 2017
Thứ Ba, 8 tháng 8, 2017
3 phút tĩnh tâm
Trước khi bắt đầu giây phút tĩnh tâm này, bạn hãy ngừng lại trong giây lát và để cho tâm hồn tĩnh lặng. Hãy quẳng đi mọi gánh lo trong suy nghĩ của bạn. Hãy hít thở thật sâu và chậm rãi. Hãy cảm nhận ánh mắt yêu thương Thiên Chúa đang dành cho bạn.
Lời Chúa (1 Cr 6,19-20)
Hay anh em lại chẳng biết rằng thân xác anh em là Đền Thờ của Thánh Thần sao? Mà Thánh Thần đang ngự trong anh em là Thánh Thần chính Thiên Chúa đã ban cho anh em. Như thế, anh em đâu còn thuộc về mình nữa, vì Thiên Chúa đã trả giá đắt mà chuộc lấy anh em. Vậy anh em hãy tôn vinh Thiên Chúa nơi thân xác anh em.
Suy niệm
Thánh Phao-lô dùng lối nói ẩn dụ về đền thờ để nhắc nhớ các tín hữu Cô-rin-tô rằng thân xác của họ thật là linh thiêng. Đối với người Do Thái thời đó, Đền thờ Giê-ru-sa-lem là nơi thánh thiêng nhất. Đền thờ quả là một điều gì đó khiến họ dễ dàng liên hệ tới bản thân. Cũng vậy, mỗi người chúng ta là một đền thờ của Chúa Thánh Thần. Dù vậy, sự thật ấy thường bị lãng quên trong đời sống hàng ngày của ta. Tuy nhiên, khi chúng ta thực sự tin vào sự thật đó, thì suy nghĩ và hành động của ta sẽ khác và cuộc sống của ta cũng được biến đổi. Khi chúng ta coi trọng thân xác của mình và thân xác của người khác, chúng ta đang sử dụng thân xác để làm vinh danh Thiên Chúa.
Câu hỏi phản tỉnh
Tôi sẽ đối xử với thân xác của mình ra sao khi biết rằng đó là đền thờ của Chúa Thánh Thần?
Tôi sẽ sử dụng thân xác của mình thế nào để làm vinh danh Thiên Chúa?
Lời nguyện
(Hãy thưa chuyện với Thiên Chúa bằng lời nguyện dưới đây hoặc bằng lời nguyện của bạn)
Lạy Thiên Chúa yêu thương, Thần Khí của Chúa đổ tràn trên chúng con và biến đổi chúng con trở nên thánh thiện. Xin giúp con ý thức về món quà lớn lao của Thần Khí và xin giúp con đối xử với thân xác con cũng như thân xác tha nhân như là đền thờ của Chúa Thánh Thần.
Quang Khanh, S.J.
Thứ Tư, 14 tháng 6, 2017
Thứ Sáu, 2 tháng 6, 2017
Thứ Ba, 28 tháng 2, 2017
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)