Thứ Tư, 1 tháng 3, 2017

Học người xưa đối diện với những thị phi.


Trong một buổi nhàn hạ, vua Đường Thái Tông hỏi chuyện vị quan cận thần là Hứa Kính Tôn rằng:
– Trẫm thấy khanh phẩm cách cũng không phải là phường sơ bạc. Sao lại có nhiều tiếng thị phi chê ghét như thế?
Hứa Kính Tôn trả lời:
– Tâu bệ hạ. Mưa mùa Xuân tầm tã như dầu, người nông phu mừng cho ruộng đất được thấm nhuần, kẻ bộ hành lại ghét vì đường đi trơn trợt. Trăng mùa thu sáng vằng vặc như gương treo trên bầu trời đêm, hàng thi nhân vui mừng gặp dịp thưởng du ngâm vịnh, nhưng bọn đạo chích lại ghét vì ánh trăng quá sáng tỏ. Trời đất kia vốn vô tư không thiên vị, mà cơn nắng mưa thời tiết vẫn bị thế gian trách hận ghét thương.

Còn hạ thần đâu phải một người vẹn toàn thì làm sao tránh khỏi tiếng chê bai chỉ trích.Cho nên ngu thần trộm nghĩ, đối với tiếng thị phi trong thế gian nên bình tâm suy xét, đừng nên vội tin nghe. Vua tin nghe lời thị phi thì quan thần bị hại. Cha mẹ tin nghe lời thị phi thì con cái bị ruồng bỏ. Vợ chồng tin nghe lời thị phi thì gia đình ly tán. Tiếng thị phi của thế gian nọc độc còn hơn rắn rết, bén hơn gươm đao, giết người không thấy máu.



Ý Nghĩa Nỗi Buồn…

                        Cớ sao phải lảng tránh nỗi buồn,
                             Mong ước cuộc đời mãi niềm vui,
                             Phải chăng, nỗi buồn là chôn vùi,
                             Niềm vui mới dẫn người đi tới.
                             Kinh nghiệm đời người, ai cũng mới,
                             Niềm vui, lại chóng vánh đưa trôi,
                             Thời gian như thể chẳng vọng hồi,
                             Vội vã, dồn nhanh vào tan biến.

                             Nỗi buồn mang thời gian hiển hiện,
                             Như thể nằm dài, chẳng muốn trôi,
                             Khiến người trong cảnh, cứ lần hồi…
                             Đan xen, hoang tàn, nhiều cảm xúc.

                             Lúc đó, nội tâm nhiều thúc dục,
                             Lần mò, chắp, nối mọi tương quan,
                             Dựng khơi quá khứ để luận bàn,
                             Vươn đến tương lai, thêm lời tán.

                             Càng buồn, càng suy, đời càng nản,
                             Mệt nhoài, đêm tối càng dày hơn,
                             Nước mắt lăn dài những tủi hờn,
                             Nhưng lại khơi trong, đời ta sống.

                             Bỗng dưng, giữa đời, ta dừng lại,
                             Nhìn rõ chính ta, tháng năm dài,
                             Một mối tương quan, như khờ dại,
                             Nay bỗng ý thức, những tàn phai.

                             Nỗi buồn mang cho đời khoảng lặng,
                             Nhìn về, ý thức, tháng ngày qua,
                             Nhưng rất ít người, thấy điềm lạ…
                             Chỉ thấy… giận hờn gậm nhấm ta.

                             Hãy thử một lần, như đánh cuộc,
                             Đi tìm ý nghĩa, ẩn nỗi buồn,
                             Phải chăng, nó chỉ là cảm xúc,
                             Hay là khoảng lặng, cuộc đời ta.




Lời nhắn nhủ quê nhà

Công cha như núi Thái Sơn Nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy ra Công ơn trời rộng bao la Làm sao có thể đem ra tính lường,
Truyện nào chẳng có nhiều chương Mẹ cha nào thiếu tình thương dạt dào. Con đi tung cánh nơi nao Làm sao hiểu thấu tình trao trọn lòng?
Miếng cơm vàng cháy cho xong Nhường con từng bát cơm lòng trắng tinh, Chiếc giường rách nát còn xinh Nơi nào ẩm ướt nghiêng mình mẹ cha,
Chỗ khô con ngả lưng ra Mơ từng giấc mộng hát ca với đời. Bây giờ con ở xa nơi Hỏi con còn nhớ muôn lời mẹ cha?
Ra đi phải sống thật thà Đừng câu gian dối đừng tham của người, Nụ cười luôn phải thật tươi Trao ban ánh mắt yêu đời thật tâm,
Nhận sai, biết sửa lỗi lầm Thành công hạnh phúc con cầm trong tay. Đến khi vững cánh đường bay Mong con đừng sức kiêu rày bại vong,
Tình cha nghĩa mẹ sáng trong Sống sao cho được vui lòng mẹ cha.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét