Tin Mừng Đức Giêsu Kitô theo thánh Mátthêu (Mt 14: 22-36)
Khi dân chúng đã ăn no, lập tức Chúa Giêsu giục môn đệ trở xuống thuyền mà qua bờ bên kia trước, trong lúc Người giải tán dân chúng. Giải tán họ xong, Người lên núi cầu nguyện một mình. Đến chiều, Người vẫn ở đó một mình. Còn thuyền thì đã ra giữa biển, bị sóng đánh chập chờn vì ngược gió. Canh tư đêm tối, Người đi trên mặt biển mà đến với các ông. Thấy Người đi trên mặt biển, các ông hoảng hồn mà nói rằng: "Ma kìa" và các ông sợ hãi kêu la lớn tiếng. Lập tức, Chúa Giêsu nói với các ông rằng: "Hãy yên tâm. Thầy đây, đừng sợ". Phêrô thưa lại rằng: "Lạy Thầy, nếu quả là Thầy, thì xin truyền cho tôi đi trên mặt nước mà đến cùng Thầy". Chúa phán: "Hãy đến". Phêrô xuống khỏi thuyền bước đi trên mặt nước mà đến cùng Chúa Giêsu. Khi thấy gió mạnh, ông sợ hãi và sắp chìm xuống nên la lên rằng: "Lạy Thầy, xin cứu tôi". Lập tức, Chúa Giêsu giơ tay nắm lấy ông mà nói: "Người hèn tin, tại sao mà nghi ngờ?". Khi cả hai đã lên thuyền thì gió liền yên lặng. Những người ở trong thuyền đến lạy Người mà rằng: "Thật, Thầy là Con Thiên Chúa".
Suy niệm 1
Dẫu biết rằng đức tin là hồng ân trọng đại Chúa trao ban cho con người để nhờ đó mà nhận được sự sống đời đời, nhưng sao trong cuộc đời Kitô hữu vẫn còn đó biết bao người nghi ngờ và rời bỏ đức tin?
Quả thật, trong một thế giới tục hoá ngày nay, có nhiều người sống hầu như không cần đến sự hiện hữu của Thiên Chúa, và nếu có chạy đến với niềm tin tôn giáo cũng chỉ như bấu víu vào chiếc phao nhằm cứu mình ra khỏi những khốn khó, chứ đức tin không phải cứu cánh của cuộc đời.
Một câu chuyện kể: “Một người vô thần rất mê leo núi. Một lần ông bị trượt chân ngã lăn từ đỉnh núi xuống. Nhưng may thay ông bám được một cành cây nằm chơ vơ giữa đỉnh cao và vực thẳm. Giữa lúc chỉ còn biết chờ chết, một ý nghĩ chợt đến với ông: Tại sao không gọi Chúa đến giúp! Thế là lấy hết sức lực, người vô thần la lớn: ‘Lạy Chúa!’ Tuy nhiên chỉ có bốn bề thinh lặng và ông chỉ nghe được những tiếng dội của lời kêu van. Một lần nữa, người vô thần lại kêu xin tha thiết hơn: ‘Lạy Chúa, nếu quả thật Chúa hiện hữu thì xin hãy cứu con. Con hứa sẽ tin Chúa và dạy cho mọi người cùng tin Chúa’. Sau một hồi thinh lặng, bỗng người vô thần nghe một tiếng vang dậy cả vực thẳm và núi cao: ‘Gặp hoạn nạn thì ai cũng cầu xin như thế!’. ‘Không, lạy Chúa, ngàn lần không. Con không giống như những người khác. Chúa không thấy sao, con đã bắt đầu tin từ khi nghe tiếng Chúa phán. Nào bây giờ xin Chúa hãy cứu con đi, và con sẽ cao rao danh Chúa cho đến tận cùng trái đất’. Tiếng ấy trả lời: ‘Được lắm, Ta sẽ cứu ngươi! Vậy, nếu ngươi tin thì hãy buông tay ra’. Người vô thần thất vọng thốt lên: ‘Buông tay ra ư? Bộ Chúa tưởng tôi điên sao!’”.
Vâng, nhiều Kitô hữu rời bỏ đức tin bởi họ chỉ coi đức tin như một phương thế để đạt tới những thiện ích trần thế, và nếu không được như ý thì đức tin trở thành vô dụng. Đức tin không phải qui hướng về tình thương của Chúa, nhưng chỉ nhằm hướng tới lợi lộc trần thế cho chính mình. Đức tin là con đường dẫn tới gặp gỡ Đức Kitô, để qua cuộc gặp gỡ này người ta nhận ra rằng, ngoài Đức Kitô không ai có thể mang lại niềm hy vọng và sự sống đích thật cho con người. Với sự khám phá này, đức tin dẫn đưa người tín hữu dấn thân theo tiếng gọi của Tin Mừng không chút nghi nan, bởi chính Chúa là điểm tựa cho cuộc sống.
Có nhận ra điều đó chúng ta mới có thể vững bước không để cho mình buông theo danh, lợi, thú. Có xác tín như thế chúng ta mới có thể tín thác để vượt qua những thách đố trong cuộc đời, vượt qua những khó khăn giăng mắc bước đường chúng ta đi như bệnh tật, thiếu thốn, bị bắt bớ, bị loại trừ, v.v. Quả thật, chỉ có Đức Kitô mới là giải pháp tối ưu cho cuộc đời chúng ta.
Lạy Chúa, ngụp lặn giữa biển đời, nhiều lúc chúng con như bị nhấn chìm dưới những cơn sóng dữ của cám dỗ thế trần, xin giúp chúng con luôn vững tin vào Chúa. Amen.
GKGĐ Giáo Phận Phú Cường
ĐỨNG VỮNG TRƯỚC SÓNG GIÓ CUỘC ĐỜI
Ông Phê-rô từ thuyền bước xuống đi trên mặt nước, và đến với Đức Giê-su. Nhưng thấy gió thổi thì ông đâm sợ, và khi bắt đầu chìm, ông la lên: “Thưa Ngài, xin cứu con với!” (Mt 14,29-30)
Suy niệm: Sóng gió là một phần của cuộc đời. Và người Việt Nam có câu: “Có cứng mới đứng đầu gió.” Nhưng lấy gì làm chắc rằng ta sẽ luôn đủ “cứng” để đương đầu với những bão táp phong ba nhiều khi vừa rất khủng khiếp vừa rất bất ngờ? Không ít người đã đặt vấn nạn: “Có Chúa, có Thượng Đế là Cha sao lại để con cái khổ sở vùi dập trong bất công và chém giết lẫn nhau như thế?” Một chất vấn rất thách thức chúng ta mà câu trả lời không bao giờ đơn giản và dễ dàng. Khi sóng gió cuộc đời ập đến: nghèo túng, thất nghiệp, bệnh tật, hoạn nạn, thi hỏng, bị phản bội, bị bỏ rơi…, có được bao nhiêu Ki-tô hữu biết kiên vững trông cậy vào Chúa và không chút nao núng hoảng sợ? Hay chúng ta cũng dễ nghi ngờ và sụp đổ như Phê-rô ngày xưa, không đủ ‘cứng’ để đứng đầu gió?
Mời Bạn: Trước những sóng gió cuộc đời, hãy nhớ lại kinh nghiệm ‘xương máu’ của chính Thánh Phê-rô: “Vàng là của phù vân, mà còn phải chịu thử lửa, huống chi đức tin của anh em là thứ quí hơn vàng gấp bội…” (1Pr 1,7). Vâng, để lớn lên, đức tin của chúng ta cần phải được tôi luyện “giữa trăm chiều thử thách.”
Sống Lời Chúa: Tập sống thân mật với Chúa Giê-su, để trong bất luận hoàn cảnh nào bạn cũng được vững tâm vì nghe rất rõ tiếng Chúa: “Thầy đây, đừng sợ.”
Cầu nguyện: Lạy Chúa Giê-su, xin cho con biết tựa vào Chúa để luôn đứng vững trước mọi sóng gió xảy đến với đời con. Amen.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét