“Những người có của thì khó vào Nước Thiên Chúa biết bao.” (Mc 10,23)
Suy niệm: Có chuyện kể về một vị vua thưởng công cho một đại thần, trong một ngày nếu vị quan đi được bao nhiêu đất vua sẽ ban cho đất ấy làm gia sản. Vị quan lên ngựa từ sáng sớm, vì tham lam muốn có nhiều đất nên ông thúc ngựa chạy thục mạng, không ăn không nghỉ. Khi trời sập tối, cũng là lúc ông gục ngã và chết trên lưng ngựa. Điều tưởng chừng sẽ mang lại hạnh phúc cho vị quan kia lại chính là tai họa cho ông. Của cải hay tiền bạc không xấu, nhưng chính lòng tham sẽ làm con người ra ngu muội và trở nên nô lệ cho của cải. Kinh thánh ví của cải như một vị thần (mammon), có sức mê hoặc con người, kéo con người ra xa và trở nên đối nghịch với Thiên Chúa, đến nỗi không ai có thể “vừa làm tôi Thiên Chúa, vừa làm tôi tiền của được” (Lc 16,13).
Mời Bạn: Nghèo là một thách đố đòi hỏi con người phải vượt qua để có điều kiện sống đúng với nhân phẩm của mình. Nhưng con người cũng được mời gọi đón nhận sự nghèo khó như một phần giới hạn của thân phận con người, được mời gọi biết tự nguyện trở nên nghèo khó như Đức Giê-su, Đấng “đã trở nên nghèo khó để chúng ta được giàu có nhờ cái nghèo của Ngài”(2 Cr 8,9). Đó là sự giàu có về sự tự do, về lòng vị tha, sẵn sàng chia sẻ và phục vụ người khác. Bạn có sẵn sàng tự nguyện trở nên nghèo như Đức Giê-su không?
Sống Lời Chúa: Thực hành việc từ bỏ sự lệ thuộc một tiện nghi nào đó trong thói quen hằng ngày của mình.
Cầu nguyện: Lạy Chúa, xin ban ơn cho con biết vượt qua những cám dỗ của tiện nghi vật chất, biết đặt Chúa trên hết mọi lựa chọn, là cùng đích và ý nghĩa cuối cùng của đời con. Amen.
Thánh Gioan Báptít Rossi
(1698 -- 1764)
Vị
linh mục tài giỏi và thánh thiện này sinh ở làng Voltaggio thuộc giáo
phận Genoa nước Ý. Khi còn là thiếu niên, thấy ngài thông minh, hai vợ
chồng người bạn của gia đình đưa ngài về Genoa cho ăn học. Trong thời
gian ba năm ở đây, ngài được sự chú ý của hai vị tu sĩ Capuchin, là
người thường đến thăm gia chủ và đã phúc trình nhận xét của họ lên bề
trên tỉnh dòng Capuchin, mà sau đó bác của ngài, là một kinh sĩ của nhà
dòng ở Rôma đã xin cho ngài vào một trường ở Rôma ăn học, lúc 13 tuổi.
Trong
thời gian theo học ở trường Collegium Romanum ngoài gương mẫu về học
vấn và nhân đức, ngài còn tập hãm mình phạt xác theo gương các vị khổ tu
mà ngài đọc được ở trong sách. Sự khổ cực cộng thêm chương trình học
nặng nề đã dẫn đến cơn động kinh mà sau đó ngài phải nghỉ học. Sau này,
ngài phục hồi sức khoẻ và hoàn tất việc học ở Minerva, nhưng không thể
nào khoẻ mạnh được như trước.
Sau
thời gian tu tập, ngài được thụ phong linh mục năm 23 tuổi và tận tụy
rao giảng cho những người nông dân, người chăn nuôi từ quê lên tỉnh buôn
bán, và ngài tìm cách giúp đỡ những phụ nữ vô gia cư phải sống ngoài
đường phố qua công việc ăn xin hay làm điếm. Tiền của ngài kiếm được chỉ
nhờ bổng lễ, nhưng khi được chính quyền địa phương và đức giáo hoàng
giúp đỡ, ngài đã dùng tiền ấy để thuê một căn nhà cho những người nghèo
lên tỉnh tạm trú.
Ngài
hăng say rao giảng mọi nơi, ở nhà thờ, nhà thương, tu viện cũng như nhà
tù khiến ngài nổi danh là vị tông đồ của những người bị ruồng bỏ, không
khác gì Thánh Philíp Nêri.
Năm
1763, ngài kiệt quệ vì sự lao nhọc và bệnh tật. Sau một vài cơn kích
xúc tim khiến ngài bị tê liệt, ngài đã từ trần ở Pellegrini năm 66 tuổi.
Thiên Chúa đã vinh danh ngài qua những phép lạ. Ngài được Ðức Giáo Hoàng Lêô XIII phong thánh năm 1881.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét